Sau loạt bài viết trước về Nền tảng cơ bản của TẤT CẢ các cú đánh banh, xin giới thiệu với các bạn một bài viết rất bổ ích về việc tạo ra sức mạnh và khả năng kiểm soát trong mọi cú đánh banh để đạt được sự ổn định cho cú đánh.
Sức mạnh là gốc rễ của mọi kỹ thuật trong quần vợt. Không có sức mạnh thì không có tốc độ, độ xoáy hoặc khả năng kiểm soát. Những tay vợt tài năng tạo ra sức mạnh sau đó dùng một phần đáng kể sức mạnh đó vào việc kiểm soát và tạo xoáy cho cú đánh.
Tạo xoáy cho cú đánh và kiểm soát không giống nhau. Ngược lại với suy nghĩ thông thường, bạn không thể bắn bóng theo mọi hướng sau đó kéo chúng trở lại sân bằng lực xoáy. Ví dụ: Cú xoáy lên (Topspin) sẽ cho phép bạn đánh bóng với tốc độ vượt qua lưới một khoảng 1.8 mét sau đó lao xuống đường cuối sân của đối thủ. Nhưng đó không phải là sự kiểm soát. Nếu bạn không tạo được độ xoáy (số vòng quay mỗi phút) hoặc nhắm bóng cao hơn vài độ, trái banh sẽ bay xa ra ngoài sân. Quá cao hoặc quỹ đạo thấp hơn một chút, trái banh sẽ tự vùi vào lưới.
Kiểm soát là khả năng bắt lấy một trái banh đang bay tới ở bất kỳ góc nào với bất kỳ tốc độ hoặc độ xoáy nào và chuyển hướng nó dọc theo đường bay mong muốn. Bạn không thể đạt được sự ổn định bằng cách giới hạn tốc độ hoặc tăng thêm độ xoáy; bạn phải học cách kiểm soát. Tạo độ xoáy và kiểm soát trái banh đều có cùng mục đích - cải thiện tính ổn định. Nếu không có sự ổn định, quần vợt sẽ là một vở hài kịch bệnh hoạn và đầy lỗi. Để đạt được khả năng kiểm soát và độ xoáy, bạn phải hiểu và áp dụng các kỹ thuật khóa (Lock), dự trữ lực (Load), tạo độ trễ khi vung vợt (Lag) và bùng nổ (Explode) hay còn gọi là 'lắc cổ tay - Wrist Snap'.
Mục đích của trình tự khóa, dự trữ lực, tạo độ trễ và bùng nổ là chuyển đổi lực từ đôi chân thành khả năng kiểm soát bóng và tạo độ xoáy, sau đó đưa chúng vào banh khi tiếp xúc. Tất cả bắt đầu từ thời điểm vài mili giây trước khi vợt tiếp xúc với banh. Mục đích là để dự trữ năng lượng và lực bên trong cơ cánh tay khi chân, hông và vai của bạn tăng tốc vợt về phía banh. Cơ cẳng tay lưu trữ hai loại lực riêng biệt:
1) Một "lực chuyển tiếp" tuyến tính sẽ sử dụng xung lực tuyến tính để truyền động lượng trực tiếp vào trái banh tại thời điểm tiếp xúc.
2) Một lực quay sẽ truyền xoáy vào trái banh mà không ảnh hưởng đến đường bay tuyến tính của nó.
Các lực này được truyền tới quả bóng một cách tự động. Chúng đại diện cho lực chứ không phải chuyển động nên chúng vô hình. Bạn tích trữ lực ở các cơ vai, cánh tay và cẳng tay bằng cách sử dụng một quy trình được chấp nhận rộng rãi gọi là "chu trình rút ngắn độ giãn cơ = stretch - shortening cycle".
Xung lực được lưu trữ và mang theo trong cánh tay đánh banh từ khi nó tăng tốc đến khi tiếp xúc với banh. Xung lực cuối cùng được giải phóng khi vợt đang chuyển động và va chạm vào trái banh tạo ra một vụ nổ không khác gì một quả ngư lôi đập vào mạn tàu. Bạn biết điều đó đang xảy ra bởi âm thanh “ping” của vợt và cảm giác “bốp” khi quả bóng bay ra khỏi lưới vợt. Nếu bạn làm đúng mọi thứ, bạn sẽ có đủ độ xoáy và khả năng kiểm soát cú đánh banh để giữ được trái banh khi đánh mạnh nhất vào trong sân.
Chuỗi sự kiện này gồm khóa, dự trữ lực, tạo độ trễ và bùng nổ, áp dụng cho mọi cú đánh trong quần vợt nhưng rõ ràng hơn nhiều khi phân tích các cú đánh banh chạm đất và giao bóng, hơn là khi bạn nhìn vào cú vô lê và các cú đánh ngắn khác. Càng nhiều động tác vung vợt trong một cú đánh, các quá trình này càng xuất hiện rõ ràng hơn, tuy nhiên việc hoàn thành đúng từng giai đoạn này cũng là điều cần thiết trong các cú vô lê và các cú đánh ngắn, cũng như trong cú thuận tay xoáy lên. Nếu bạn không thực hiện việc tạo xung lực trong những cú vô lê của mình, có thể bạn đang chứng kiến rất nhiều cú vô lê bay xa ra ngoài sân hoặc lao vào lưới.
Để đảm bảo vợt tăng tốc vào quả bóng và tác động vào nó một cách chắc chắn BẠN PHẢI NẮM CÁN VỢT LỎNG !!! Nghe có vẻ như không có ý nghĩa gì phải không? Hầu hết chúng ta, "những người chơi nghiệp dư có trình khác nhau" thích nắm thật chặt cán vợt khi chúng ta muốn kiểm soát nó - Kết quả là một trái banh bay 'lơ lửng' và cánh tay bị đau. Việc cầm vợt lỏng tạo ra trái banh cứng này là một nghịch lý khá kỳ lạ. Rất tiếc là bạn cần phải biết một số kiến thức về sinh lý - cơ thể học nếu muốn chấp nhận khái niệm này.
Cơ bắp - giống như lò xo. Bạn thấy đấy, biết về sinh lý học cũng không tệ lắm! Cơ bắp không chỉ di chuyển mọi thứ - chúng còn có thể dự trữ năng lượng và cung cấp năng lượng khi cần thiết giống như một chiếc lò xo. Không giống như lò xo kim loại, chúng có độ căng có thể điều chỉnh được - từ thứ lỏng lẻo, mềm oặt như dây cao su đến thứ chặt chẽ, chắc chắn như một bó dây cao su. Khi phần thân dưới cơ thể tạo ra năng lượng, các cơ của phần thân trên có thể dự trữ năng lượng để có thể đưa năng lượng vào trái banh vào thời điểm thích hợp. Sự chậm trễ này rất quan trọng vì cơ bắp cũng là một thứ khác - chúng chậm, chậm, chậm. Cơ bắp phải mất một thời gian dài (hàng trăm mili giây) để thay đổi độ căng. Nếu bạn muốn cơ của mình đẩy banh vào đúng thời điểm tiếp xúc, bạn cần bắt đầu co cơ trước khi banh đi đến đó. Bạn không thể chỉ chờ đợi và "bật chúng" ngay khi bóng chạm vợt. Bạn có thể thử căng tất cả các cơ và giữ chúng (và răng của bạn nghiến chặt) trong suốt cú đánh; đây là kỹ thuật "nắm vợt rất chặt". Vấn đề với cách cầm vợt này là lực của các cơ tay cố gắng đẩy vợt về phía trước sẽ bị cân bằng và triệt tiêu bởi các cơ chống lại chúng, do đó lực ròng tác dụng lên vợt bằng không. Giải pháp duy nhất là làm cho cơ đẩy hoặc cơ "chủ vận" căng lên trong khi cơ đối diện hoặc cơ "đối kháng" được thả lỏng.
Cách duy nhất để đạt được điều này là bắt đầu với tất cả các cơ được thư giãn hoàn toàn, sau đó chỉ căng các cơ chủ vận (cơ đẩy). Khi bạn có các cơ chủ vận đẩy không bị các cơ đối kháng cản trở vào đúng thời điểm vợt gặp bóng, bạn sẽ tạo ra xung lực và trái banh sẽ nằm dưới sự kiểm soát của bạn. Điểm mấu chốt là: Bạn không thể kiểm soát được trái banh tại thời điểm tiếp xúc. Bạn phải 'dự trữ' khả năng kiểm soát trong giai đoạn vung vợt ra sau của cú đánh. Bạn "lưu trữ lực trước" bằng cách 'khóa' cánh tay vào một vị trí nhất định, sau đó 'dự trữ' lực điều khiển vào các cơ để giải phóng khi cánh tay và cổ tay 'bùng nổ' tại thời điểm tiếp xúc.
Tay cầm vợt càng cứng thì đường bay của trái banh ra khỏi mặt vợt càng yếu và khó đoán. Giống như tất cả những sự thật phản trực giác, điều này được hỗ trợ vững chắc bởi khoa học; vật lý của xung lực và động lượng :
Xung lực biểu thị lực tác dụng lên một vật nhân với thời gian tác dụng của lực đó (Xung lực = Lực x Thời gian). Xung lực tác dụng lên trái banh sẽ làm thay đổi động lượng của trái banh (tốc độ và hướng của nó). Sự thay đổi động lượng chỉ theo hướng của lực tác dụng lên trái banh. Xung lực có thể loại bỏ tất cả các tác động ngẫu nhiên lên hướng đánh của chúng ta, chẳng hạn như hướng bóng tới, độ xoáy của bóng, thậm chí cả hướng mà mặt vợt hướng về lúc tiếp xúc. Hãy nghĩ đến cú giao bóng; mặt vợt chuyển từ hướng quay vào tường bên trái (đối với người thuận tay phải) ngay trước điểm tiếp xúc sang tường bên phải ngay sau đó. Nếu bạn nghĩ rằng bất cứ ai cũng phối hợp đủ thời gian để tính thời điểm tiếp xúc với bóng sao cho mặt vợt hướng vào ô giao bóng thì bạn đã nhầm to. Trái banh bay vào ô giao banh nhỏ đó vì vợt đang tăng tốc vào banh theo hướng của ô giao banh - vợt chỉ cung cấp xung lực theo hướng đó.
Động lượng truyền vào banh ít liên quan đến "tốc độ đầu vợt". Ngược lại, nếu tốc độ đầu vợt đạt giá trị lớn nhất khi banh và vợt gặp nhau thì gia tốc đầu vợt sẽ ở mức tối thiểu, nên lực tác dụng lên vợt bằng 0 và xung lực sẽ không đáng kể. Điều đó có nghĩa là không có hiện tượng "bật" ra khỏi vợt và do đó một vectơ ngẫu nhiên của banh khi bay ra khỏi vợt sẽ làm mất tính ổn định.
Để đạt được xung lực và khả năng kiểm soát tối đa - việc cầm vợt lỏng là điều hết sức cần thiết, và đây là lý do tại sao:
Tại điểm tiếp xúc, trái banh bay tới có xu hướng đẩy vợt về phía sau. Quán tính của vợt phản ánh hiệu ứng này, nhưng độ căng cơ ở cẳng tay của bạn là rất quan trọng. Cơ bắp giống như những chiếc lò xo có thể điều chỉnh được. Khi căng chúng biến thành lò xo chặt hơn. Nhưng chúng không thể thay đổi độ căng đủ nhanh để phản ứng với trái banh khi chạm vào vợt, vì vậy chúng cần được căng trước để chống lại động lượng của trái banh và truyền xung lực lên nó.
Một vấn đề sẽ phát sinh nếu bạn giữ cán vợt thật cứng; tất cả các cơ sẽ bị căng và lực của các cơ đẩy vợt về phía trước sẽ được cân bằng và triệt tiêu bởi các cơ đối diện của cẳng tay. Nó sẽ giống như hai lò xo rất chặt - một ở phía trước kéo về phía trước và một ở phía sau kéo về phía sau (xem video bên dưới). Cách duy nhất để ngăn chặn hiệu ứng này và đạt được xung lực thực sự là thả lỏng hoàn toàn tất cả các cơ ở cẳng tay sau đó chỉ siết chặt các cơ chủ động (agonist) chính của cú đánh - tạo ra động lực dẫn vợt vào bóng. Việc thả lỏng các cơ đối kháng (antagonist) sẽ tạo ra tiếng "bốp" khi banh chạm vào vợt. Kiểu bật này tạo ra cảm giác "bật cổ tay" (xem video bên dưới).
Bạn sẽ nghe thấy âm thanh “bốp” khi banh chạm vào mặt vợt. Nếu bạn bắt đầu với cách cầm vợt thật thoải mái và giữ nó thoải mái nhất có thể trong suốt cú đánh thì chỉ có các cơ chủ động sẽ căng khi lưu trữ lực và sẽ là "động lực chính" cần thiết để đưa đầu vợt xuyên qua quả bóng. Điều này không thể xảy ra nếu các cơ đối diện bị căng trong khi thực hiện cú đánh. Kết quả là một cú "khuỷu tay cao su = lỏng lẻo" đáng sợ và tạo ra một cú đánh yếu và không chính xác.
Xung lực là sự kiểm soát: Với cách nắm vợt quá chặt, có lực căng cân bằng giữa cơ chủ vận (tiến) và cơ đối kháng (ngược) nên dẫn đến không có lực ròng tác dụng lên bóng khi tiếp xúc. Với cách cầm vợt lỏng, có cơ hội tích trữ lực vào các cơ chủ vận, nên có thể chuyển hướng bóng theo hướng của lực do xung lực.
Quá trình trên tách biệt sự căng các cơ chính bắt đầu bằng phần "khóa" của quá trình " khóa, dự trữ lực và bùng nổ ". Ví dụ: cầm vợt với tay cầm lỏng ở vị trí xoay ra sau khi thực hiện cú đánh - ví dụ như nghiêng hoàn toàn với cổ tay hơi cong ở phía thuận tay, sẽ giúp thư giãn các cơ và chuẩn bị cho chúng thực hiện động tác giãn cơ sau đó. Khi lực tăng tốc truyền từ chân và thân qua vai đến cẳng tay, quán tính của đầu vợt tăng tốc khi tăng tốc sẽ khiến mặt vợt mở ra và đầu vợt bị lật và tụt lại phía sau cổ tay. Các yếu tố thúc đẩy chính (tức là cơ gấp sấp trong cú đánh thuận tay) tự động căng khi chúng bị kéo căng. Sau đó, tại thời điểm tiếp xúc, lực tích trữ trong cơ sẽ được giải phóng dưới dạng xung lực truyền thẳng vào quả bóng.
Kết quả sẽ là một cú đánh đúng như mong dự định. Cụ thể, nó đi theo hướng của lực tác dụng tại thời điểm tiếp xúc. Tôi sẽ không cho rằng điều khiển các lực thành phần liên quan là đơn giản, nhưng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của bạn. Với cách cầm vợt, vung vợt sau và căn thời gian phù hợp - bạn có thể đạt được sự ổn định tuyệt vời.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn muốn đưa bóng đi trong khi chân, hông, thân người và cẳng tay của bạn tạo ra nhiều lực đến mức nó lấn át khả năng giữ vợt hướng về phía sân đối phương của cổ tay và cẳng tay? Chẳng có gì tốt đẹp cả. Bóng sẽ đi rất nhanh và rất xa. Đây được gọi là Sự kiểm soát quá mức (Over-modulation) và đây là một lý do khiến bạn mất khả năng kiểm soát.
Danh sách kiểm tra độ cầm vợt lỏng:
- Tay cầm vợt phải lỏng! Trước, trong và sau mỗi cú đánh.
- Phải cảm nhận được tiếng "bốp" của trái banh khi rời khỏi khỏi dây vợt! Hãy cẩn thận với tiếng "bụp" đáng sợ!
- Không bao giờ đánh banh rất nhẹ! Thậm chí không phải trong những cú đánh bỏ nhỏ hoặc lốp bóng. Luôn đánh bằng lực mạnh - nếu không cú đánh sẽ mắc lỗi.
- Không bao giờ dùng cơ bắp để đập banh! Mọi sức mạnh đều phải đến từ Xung lực tạo ra tiếng "bốp".
Đặt tất cả theo đúng thứ tự
Đây là nơi mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp. Bạn cần dự trữ năng lượng trong các cơ chủ vận sau đó truyền năng lượng đến quả bóng ngay lúc tiếp xúc, không phải sớm hơn hay muộn hơn 50 mili giây. Hơn nữa, lực phải hướng theo hướng bạn muốn bóng đi. Bạn không thể kéo lên để tăng thêm độ xoáy hoặc đẩy để có thêm lực vào thời điểm tiếp xúc vì những lực đó sẽ tạo thêm xung lực theo hướng sai.
Bạn nên dựa vào phần lớn tốc độ của đầu vợt để tạo ra sức mạnh cú đánh và dựa khoảng một nửa vào độ xoáy theo hướng mà đầu vợt di chuyển. Bạn không nên kéo banh lên để có thêm xoáy lên hoặc đẩy bóng về phía trước để có thêm tốc độ vì cả hai lực đó sẽ làm thay đổi hướng (vectơ) của lực lên bóng tại thời điểm tiếp xúc. Lực "tạo thêm xoáy lên" đi lên sẽ kết hợp với lực "tạo thêm tốc độ" về phía trước và tạo ra một xung lực hướng lên trên và ngoài cuộc chơi. Kéo bóng lên để có thêm xoáy lên và giữ bóng trong luôn có tác dụng ngược lại - làm cho bóng có xu hướng bay ra ngoài. Điều tương tự cũng xảy ra với việc đánh cú cắt nhưng ngược lại. Kéo vợt xuống vào thời điểm tiếp xúc là lý do tại sao cú đánh của bạn đôi khi rúc vào lưới.
Bất kỳ việc đẩy tốc độ hoặc kéo bóng xoáy lên nào đều phải được hoàn thành rất lâu trước khi vợt chạm tới bóng. Vì vậy, trước khi bạn tăng tốc đầu vợt để tạo ra tốc độ và độ xoáy, trước tiên bạn phải tích trữ một lực định hướng tuyến tính để kiểm soát và một lực quay để tạo thêm độ xoáy trong các cơ chủ vận của cánh tay đánh.
Khóa và dự trữ lực
Đây là lúc "khóa và dự trữ lực" xuất hiện; đó là một chuỗi các sự kiện rất nhanh bắt đầu sau lần xoay vai đầu tiên của cú đánh và kết thúc khi vợt bắt đầu di chuyển về phía trước trong giai đoạn tăng tốc (độ trễ) của cú đánh.
Các pha thuận tay xoáy lên:Từ lúc quay toàn thân (Unit Turn) đến lúc lăng thân theo đà (Follow-through) và kết thúc cú đánh, tất cả các giai đoạn của cú thuận tay xoáy lên hiện đại. Cách đánh này hiện đang chiếm ưu thế trong số các tay vợt chuyên nghiệp của cả hai giới vì khả năng kiểm soát tuyệt vời, xoáy lên hiểm hóc và tốc độ ấn tượng. Mỗi pha đóng góp một hoặc nhiều thành phần của nó.
Từ nguồn: https://www.tenniswithouttalent.com/LocknLoad.html và https://www.tenniswithouttalent.com/SoftHands.html
Comments
Post a Comment